ÄÂêm ngồi bên cá»Âa sổ, nhìn mÆ°a xuân, nghe tiếng tàtách những giá»Ât nước bị gió mạnh đánh vào cá»Âa sổ nÆ¡i anh ngối. Những ngôi nhàhàng xóm, buồn quá, ai cÅ©ng ngủ hết rồi. Chắc có ngÆ°á»Âi đang mÆ¡ những giấc mÆ¡ đẹp, cÅ©ng có ngÆ°á»Âi cố gượng ngÆ°á»Âi thức giấc để chạy trốn những giấc mộng hãi hùng. Riêng anh, ngồi đây, không muốn nhắm mắt, sợ những ká»· niệm lại tìm đến. Tá»± dối lòng mình lúc tỉnh, chứ ai ngăn được niá»Âm nhớ nhung trong mÆ¡. Không ngủ, chẳng lẻ thức hoài váºÂy sao, mÆ°a nhiá»Âu hạt quá làm sao đếm hết. Nhớ Nha Trang, biển xanh, cát trắng, nhớ những tiếng " thở ra, hÃÂt vào " tháºÂt khủng khiếp của những ngÆ°á»Âi táºÂp thể dục buổi sáng. Nhớ lổ con còng, gốc cây dừa, cÆ¡n sóng dữ, mặt trá»Âi má»Âc, vànhững đêm Nha Trang vắng ngÆ°á»Âi. Xa rồi nên tiếc nuối. Bàn tay năm ngón ÃÂt ăn nên ốm quá làm sao có sức nÃÂu lại thá»Âi gian. Thôi nghe lại bài Ước Gì của Mỹ Tâm ( Em đã sống những đêm trá»Âi có ánh trăng chiếu vàng.. ), chắc anh sẽ ngủ được, mong rằng anh sẽ tìm thấy một đêm trăng sáng của riêng mình trong mÆ¡.
Tags: